Tam,
Trên đường cái.
Hai người dáng mạo cực kỳ giống nhau hiện đang đi dạo phố.
Cách đó không xa có một người mặt tròn tròn đang ló đầu ra nhìn, theo ngay phía sau lại có một tên cao cao mặt đen. ( không sai, chính là bánh bao và đồ chua )
“Nương, ta muốn ăn mứt quả mị!” tiểu Truy lại bắt đầu kéo kéo tay áo của tiểu Cố. ( lẽ nào tay áo của tiểu Cố là bị kéo như thế mà rộng ra sao? Còn đang chờ khảo chứng… )
“Mua, ” tiểu Cố đối tiểu Truy cái này “Đại” nhi tử là thật sự rất thương yêu.”Lão bản, cho ta 2 cây mứt.” tiểu Cố trả tiền, trên mặt vẫn không chút thay đổi, ngân lượng trong túi đã còn không nhiều lắm. Cái này nhi tử ngốc ăn toàn chọn những món đắt tiền, là do ai tập cho vậy chứ?
“Nương, tìm nơi nào có thật nhiều người, đi chơi.” tiểu Truy từ sau khi theo tiểu Cố, được ăn được chơi, vô cùng sung sướng, đối với vị “Nương” có hầu kết (trái cổ) này sùng bái vô cùng.
“Ừ, đi thì đi” Cố Tích Triều đang nghĩ đến những việc sau này mà phát sầu, đây là hắn lần đầu tiên vì một việc vặt mà phải động não. Trực tiếp tan biến đi hình tượng không màng chuyện nhân gian của hắn. Hắn trong lúc đang suy xét đều đã quên phía sau theo 2 cái đuôi.
Xa xa.
“Thiết Thủ a, ngươi nói Tích Triều lúc nào thì có thể chữa cho Truy Mệnh hết bệnh a.” Bánh bao trốn ở bên cạnh hàng đậu hũ thối quay phía sau hỏi Thiết Thủ lúc này đang lấy tay bịt mũi.”Hắn đã nhiều ngày đều đi với Truy Mệnh, không thèm để ý đến ta. Ai ~” bánh bao nhãn thần ai oán bắn thẳng đến Truy Mệnh bóng lưng.
“Ngươi đừng trừng Truy Mệnh, đều là lỗi của Cố Tích Triều.” Thiết Thủ không nhịn được nữa mùi hôi của sạp đậu hũ, kéo bánh bao đang trốn ở đầu một con hẻm nhỏ.”Ta mấy ngày nay chưa từng được cùng Truy Mệnh nói năng đàng hoàng, mỗi lần đều bị Cố Tích Triều xen vào.” Thiết Thủ nhãn thần oán niệm không thua gì bánh bao, chỉ là đối tượng là tiểu Cố.”Hanh! Hắn nếu như trị không hết Truy Mệnh, ta tuyệt đối sẽ không nương tình “
“Ta tin tưởng y thuật của hắn, người bị thương ở Lục Phiến môn điều là hắn chữa lành, ngươi lẽ nào chưa tùng dùng dược do hắn nấu?” chuyện liên quan đến danh dự của tiểu Cố, bánh bao quyết nghiêm túc, từng từ từng chữ. Thiết Thủ trầm mặc.
“Mau nhìn, có việc.” Bánh bao lôi kéo Thiết Thủ lúc này đang tròn cơn phiền muộn.
“Tiểu Truy ngươi đang làm gì vậy?” tiểu Cố cắt đứt mạch suy nghĩ, tìm được tiểu Truy đang đứng trong một đám người.
“Nương, cái này chơi rất vui! Người kia cho ta thật nhiều hòn đá trắng trắng a!” tiểu Truy hướng tiểu Cố đưa ra trong tay một đống thỏi bạc lớn, đám người tách ra nhìn thấy được bên trong là một bàn đánh bạc. Những người chơi tại bàn đó thua đến đỏ mắt, đều muốn lôi kéo tiểu Truy trở lại.
“Nương, không chơi nữa! Ta đói, ta muốn ăn giò heo! ~~ ta muốn ăn giò heo ma! ~~” tiểu Truy không hề nhìn bọn họ, ném ra hết các thỏi bạc trong tay mà quay đầu túm tay áo tiểu Cố, hoàn hảo tiểu Cố thật là nhanh tay lẹ mắt a, vung lên tay phải “Vèo ~ Vèo ~” tất cả bạc đều rơi vào trong túi. Thế là sau này hai người có chút của cải để trang trải a.
“Tiểu tử ngươi, thắng tiền liền bỏ đi, không có cửa đâu! Chúng ta trở lại chơi tiếp!” Nhà cái giận tiểu Cố thu hết bạc, nhất định không để cho bọn họ đi.
“Hảo! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Đánh thật lớn, một lần định thắng thua, ngân lượng toàn bộ đều đặt hết.” tiểu Cố nhướng mày mừng thầm, kéo qua tiểu Truy, “Tiểu Truy nhi tử ngoan a, chơi với người kia một lần nữa rồi chúng ta đi ăn giò heo.”
“Tốt! Tốt!” tiểu Truy vui vẻ vỗ thẳng tay.”Chơi mau, chơi mau.”
“Hắc, Thiết Thủ a, bọn họ dường như đang bài bạc ni, làm sao bây giờ có đi ngăn cản không?” Bánh bao ghé vào khe hở trên bức tường nhìn lén.
“Ngươi có muốn chết thì cứ đi a, Cố Tích Triều là người nào, ngươi so với ta càng rõ ràng.” Thiết Thủ lắc đầu lùi về tựa vào tường.
“Cũng đúng, đấu võ mồm ta quyết không phải là đối thủ của Tích Triều, hắn đã nhiều mgafy không để ý ta rồi, không thể lại đi chọc giận hắn.” Bánh bao vừa nói vừa gật gù.
Nói đầu bên kia.
Mọi người hò reo vui mừng, không cần phải nói vừa rồi là tiểu Truy thắng, Cố Tích Triều cũng không làm chuyện lỗ vốn.
Tiểu Cố thu gom hết bạc, chuẩn bị kéo tiểu Truy lại dắt đi ăn giò heo.”Chậm đã, cầm tiền đâu đi được dễ dàng như vậy! Hanh, các huynh đệ đi ra, ” nhà cái tức giận vỗ bàn, gọi ra một đám người vạm vỡ.”Một câu nói: muốn tiền lưu mạng lại, muốn mạng bỏ tiền lại.”
“Hanh, học đánh cướp sao? Liên Vân trại một đám thổ phỉ ta còn xem không ra gì, các ngươi là cái gì?” tiểu Cố khóe miệng nhếch nhẹ, tay đã đặt lên chiếc túi bên người.
“Không ổn! Thiết Thủ, bên kia xảy ra chuyện rồi, Tích Triều dường như sắp sửa xuất thủ, làm sao bây giờ, có vào hay không?” Bánh bao cấp thiết nhìn Thiết Thủ. Hắn biết tiểu Cố xuất thủ thì chuyện sẽ khó mà thu dọn.
“Xông vào!” vừa dứt lời, Thiết Thủ đã phi thân xông lên phía trước.
“Chờ ta a ~” bánh bao vội vàng lập tức đuổi theo.
“Không biết phân biệt, các huynh đệ xông lên.” Nhà cái cầm đao chém thảng về phía tiểu Cố và tiểu Truy.
“Tích Triều cẩn thận!”
“Truy Mệnh cẩn thận!”
Bánh bao, Thiết Thủ chạy tới, mỗi người kéo một người né tránh loạt đao vừa chém tới.
“Hai người đại bộ đầu rốt cục cũng chịu hiện thân rồi sao.” tiểu Cố hoàn toàn không thèm nhìn hai người đang trong mắt lấp lánh ngân quang, khiến người khác lạnh người, vừa mới phi thân đến đây.
Hai người không dám nhìn thẳng, chỉ để ý ứng phó với một đám người thô bạo ngay trước mắt.
Tiểu Cố điểm nhẹ bàn chân, lắc mình thuận lợi né tránh. Thiết Thủ lôi tiểu Truy theo sát bên người, “Hai người đại bộ đầu theo chúng ta lâu như vậy, cơ hội tốt để hoạt động gân cốt nhường cho các ngươi.” tiểu Cố mang theo tiểu Truy rời xa chỗ đánh nhau, sau đó ở một bên an toàn mà nói lớn vào: “Còn có đừng theo chúng ta nữa, về bản lĩnh theo dõi, ta Cố Tích Triều không thua bất luận kẻ nào trong các ngươi, tốt nhất là nhớ kỹ điều này.” Nói xong, kéo tiểu Truy chậm rãi đi về tiệm rượu ngay phía trước.
“Nương, chúng ta đi ăn giò heo được chưa?”
“Được rồi.”
“Hay quá~” tiểu Truy vỗ tay đi theo sau tiểu Cố, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn Thiết Thủ lần nào.
“Cố Tích Triều! Ngươi mau trở về, mang Truy Mệnh về đây cho ta ~” Thiết Thủ một bên chống đỡ những kẻ tập kích một bên rống.
“Tích Triều, ta cũng đi, chờ một chút ta ~” bánh bao vừa tránh được một đao chém ngay trước mặt, chạy thẳng về hướng tiểu Cố vừa đi. Chạy đi vẫn không quên quay đầu lại hướng Thiết Thủ thét lên: “Thiết Thủ, những người này giao cho ngươi.”
“Thích Thiếu Thương, ngươi cũng trở về ngay! ~” Thiết Thủ rống giận, một thời kích động xuất ra thiết quyền đánh bay một tên. Tên bên cạnh chứng kiến huynh đệ của mình bị đánh bay, rất nghĩa khí tiến lên báo thù, nắm chặt lấy Thiết Thủ.
Ngày hôm nay trên đường cái Trường An náo nhiệt dị thường, cả một mảng lớn âm thanh “Đoàng đoàng choang choang” vang dội . Lời đồn rằng hắc y nam tử, bằng một tiếng gầm thét, đã đánh cho cả bảy, tám người ngã nhào. ( Thiết Thủ từ nay về sau lại có thêm một môn tuyệt kỹ: rống giận công = =)
Một ngày thật là hoa lệ cứ như vậy mà trôi qua đến khi đêm xuống.